Đặc San HQ 21

Đặc San HQ 21
Nha Trang Ngày Về Kỳ 9

Monday, January 8, 2018

Dòng sông, chiến đỉnh và định mệnh

Lý  Nguyễn





Kể từ khi ra trường đơn vị đầu tiên tôi phục vụ là chiến hạm. Sau gần hai năm ở đây, được thuyên chuyển đến Giang Đoàn Ngăn Chận. Nơi đây tôi bắt đầu dấn thân vào trận chiến mới. Trận chiến với những con sông, con kinh, con rạch nằm chằn chịt nơi vùng bốn sông ngòi, tứ bề thọ địch. Nhũng  mìn trôi, những lần bắn sẻ, những đặc công, người nhái địch luôn rình mò tim cách đánh phá chiến đỉnh. Đơn vị tôi ở  cứ Hải Quân Đồng Tâm. Giang đoàn trực thuộc bộ tư lệnh lực lượng trung ương .                   
Huy hiệu lực lượng con ó biển ba màu xanh trắng đỏ, còn đơn vị tôi phục vụ là Đầu Con ó. Hai cái huy hiệu gắn trên vai trên cầu vai và túi áo tôi suốt thời gian ở vùng bốn này.

 Chiến trường Miền Nam đầy dẫy những sông ngòi kinh rạch như đan lưới nơi mãnh đất màu mở. Để bảo vệ cho những nơi này được bình yên, những đơn vị hải quân của QLVNCH trãi đều trên những con sông những kinh rạch. Từ những nơi đìu hiu hút gió, rừng sâu nước độc, ban đêm muỗi mòng vây kín, sình lầy nước đọng đều có bóng dáng người linh trận Hải quân, người lính trận Bộ binh
 .
 Những nơi Tuyên Nhơn, Mộc Hoá. Năm căn, Chương Thiện, Mỹ Thọ, Tân Châu, Hồng Ngự… Gắn liền với những đơn vị Ngăn chận, Tuần thám, Thuỷ bộ… Nơi những đơn vị này sống và chiến đấu. Vì nhận nhiệm vụ mới Giang đoàn chuyển căn cứ về Cái dầu, Châu Đốc. Lúc bây giờ tăng  phái cho Liên đoàn đặc nhiệm 2 .  Đơn vị tôi thường yểm trợ bộ binh, chuyển quân, ngăn chận, tuần tiểu, án ngữ, giải vây, hành quân liên quân, tập trận … Ngoài ra còn hành quân đổ bộ, hộ tống những tàu chở đạn tiếp tế chiến trường bên Cam bốt , Những thương thuyền qua Cam bốt. Ngăn chận kinh tế địch ở Tân Châu  này. Kinh là của ta, phía bên kia là Cam bốt, ban đêm như vùng trái độn được phép xả súng khi cần. Khi về đơn vị này tôi trình  diện đơn vị đóng trong căn cứ Đồng tâm Mỹ tho. Căn cứ này là căn cứ sửa chữa tàu bè hư hỏng. Mới về đây nhìn thấy nơi để những chiến đỉnh phế thải tan nát vì bị mìn của địch. Những hàng chiến đỉnh hư nát nằm chất thành hàng ở đây và những chiếc này nằm chồng chất lên nhau. Nhìn nơi đây ai cũng nghĩ những khó khăn và cam go của những đơn vị hành quân sông này. Nhìn nơi đây ai cũng thấy những xương máu mà họ đã đổ để đánh đổi lấy sự an lành cho người dân  vùng bốn. Sự mất con, mất cha, mất chồng … Hoặc những thương tích đã để lại cho những người lính họ đã hy sinh thân  thể họ trên những chiến đỉnh tan nát này . Tôi còn nhớ có lần tôi đi báo tin những bạn hữu đã bỏ mình ngoài mặt trận. Cầm tờ giấy báo tin trên tay đi hỏi những số nhà để báo tin, cả xóm nghèo nôn nao lên . Nhìn những đôi mắt họ, lòng tôi nặng trĩu. Khi báo tin xong có những bà mẹ, bà vợ , bà chị không còn đứng nổi ngã quỵ xuống. Những cảm giác đó xé tim xé gan tôi. Chiến tranh, những mất mát không tránh khỏi đã thiêu đốt, giết hại bao nhiêu mầm sống của con người , của thế hệ
 .
Những kỷ niệm sống chết với bạn bè với dòng sông với chiến đỉnh khó quên được

 Dòng sông chiến đỉnh gắn vào cuộc đời binh nghiệp. Những tình cảm anh em vào sanh ra tử chung sống nhau nơi chiến đỉnh như anh em một nhà không như nơi chiến hạm nhiều kỷ cương và xa cách. Những thủy thủ, những hạ sĩ quan họ giữ con tàu như ngôi nhà thân yêu của họ, lúc nào họ cũng làm tròn trách nhiệm giao phó. Từ những dòng sông thân yêu này là cái gạch nối giúp tôi biết thêm những thành phố, những địa danh mới mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến. Thậm chí những đường ngang dọc trong bản đồ in hẵn trong đầu tôi để khi cần gọi ngay phi pháo yểm trợ .
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Chiến đỉnh không còn nữa tôi chỉ nói chuyện với dòng sông. Nơi đó có những chuyện tình lỡ, có em và tôi, có những đắm đuối của một thời để yêu. Có những sự ra đi, có những sự chia tay để lại những giọt nước mắt lăn trên đôi má hồng . Để lại bao sự thương nhớ, để lại bao hình ảnh tiếc thương trong cuộc chiến. Có những sự sống chết của bằng hữu. Có những chia sẽ từng miếng cơm từng sự sống, từng sự đối đầu với gian nguy hiểm nghèo .  .  . 
Những kỷ niệm đó với tôi như những chiếc lục bình lúc nào cũng trôi nổi trên dòng sông không bao giờ Vĩnh viễn rời xa dòng sông được.

  Chiến đỉnh và dòng sông gần gủi gắn bó nhau . Những sự sống, sự mất mát cuối  cùng cũng tan biến vào mây khói chỉ còn dòng sông chảy không ngừng nghĩ, chảy  mãi, chảy mãi …  Tôi lạc loài trong đó , tôi ngậm ngùi trong dòng sông đó . Bao  mùa xuân đã đi qua nơi này , giờ chỉ còn hắt hiu trong nổi nhớ. Tôi nhìn lại thấ cái tôi như đi trong vòng vòng không lối ra .
 Ngồi bên dòng sông tôi nhìn những đám lục bình trôi qua tưởng chừng mình đang  trở lại với ngày tháng xa xưa. Tôi nhặt một viên đá dùng sức mạnh ném hòn đá xuống dòng sông tôi thấy những dĩ vãng đang vỡ ra từng mãnh, mặt nước vỡ ra thành những vòng tròn lan rộng ra và dần tan trong mặt nước …
 Tôi thấy cái tôi nhẹ nhàng như những mãnh vỡ của dĩ vãng … 
 Tan biến dần trong cái không gian tĩnh lặng này.



Lý Nguyễn

MÙA XUÂN TRONG MẮT EM
Nguyễn Đức Lý
Chiếc xe đưa tôi đi dọc theo bề dài thành phố. Những con hải âu trên vùng trời xanh lơ bay thẳng ra ngoài khơi. Sóng biển dồn dập vào bờ từng đợt. Âm thanh ào ào đưa vào bờ. Tôi xuống xe đi dọc theo ven biển. Tôi cầm dép trên tay, cát và nước quyện vào lòng bàn chân. Những con dã tràng vẫn làm công việc hằng ngày của nó. Tôi đi ngược về không gian nhìn thấy những thời gian hạnh phúc đã trôi qua nơi này . Bàn chân tôi in những dấu chân trên cát trắng.

Đi tới đâu sóng biến vùi lấp đấu chân tới đó. Ở đây không là dòng sông có lục bình trôi theo dòng nước. Nhưng tôi vẫn nổi trôi theo dòng sông, nổi trôi theo dòng nước biển. Đến với tôi đồng nghĩa với đi vì thời gian dừng lại ở đây, nơi bờ biển vắng này. Phải chi tôi hoá thân thành hải âu để được bay xa trên vùng trời vô tận, nhìn lại thành phố này, bãi biển này để thấy được ngày xưa trong mơ ước , Những âm thanh, những ánh sáng dập dìu trong ánh sao đêm. Nơi này có tôi và em. Nơi này có những mơ ước, có những đêm không cùng . Mùa xuân đi qua từng bước một, mở từng lối đi, như chiếc thuyền trôi trong bóng tối. Nơi đó có gió có bão, có em, để đi tìm mùa xuân trong tuyệt vọng. Mùa xuân trong đôi mắt em còn có tôi, người lữ hành không biết mỏi. Người lữ hành ngoan cố đã từng dìu bước em đi từng chặng đường. Nơi đó biết bao những mệt mỗi , biết bao những cùng cơ cực đắng cay. Đoạn đường đó có những đam mê. Có những đêm dìu nhau trong tiếng nhạc Có những say đắm, có những ly rượu nồng. Có những bạn hữu của một thời để yêu. Có những bước chân cuồng nhiệt trên sàn nhảy. Có những thao thức của vận nước nổi trôi. Cái tôi hoà mình trong cơn bão đó. Trong đôi mắt em lúc nào cũng hồn nhiên như một thuở nào. Dù có bão tố, dù có phong ba, em vẫn là mùa xuân trong mắt anh. Em vẫn là hiện thân của sự tươi đẹp .
Ngày tháng bây giờ vẫn lặng lẽ trôi, thời gian không dừng ở đây. Cuộc hành trình này trở về con số không. Số không ở đây không là điểm khởi đầu, chính số không này là điểm dừng lại. Chính thời điểm này ký ức trở về trên những lối đi của cuộc sống. Hiện thực bây giở là gì. Có phải đó là những hiện hữu của mùa xuân trong mắt em. Trong đôi mắt đó còn có dòng sông và biển cả. Hình ảnh người vợ chờ chồng vế sau những hải trình dài trên biển. Hình ảnh chồng chiến đấu nơi những dòng sông, kinh rạch để bảo vệ từng tấc đất cho quê hương. Từng đêm như sống trên bãi mìn. Anh đến và đi trong bất chợt. Anh lặng lẽ cởi bỏ niềm vui, bạn hữu, và em để dấn thân trong cuộc chiến với những khó khăn trãi rộng nơi chiến trường. Những mong đợi từng ngày từng phút nơi em lam sao anh quên được. Anh mang xác về gặp em là nguồn vui vô cùng . Trong ánh mắt anh bao giờ cũng có em để chia xẻ những niềm vui, những nổi buồn, nổi nhớ, sự mong đợi...Trong ánh mắt em bao giờ cũng dịu hiền, như mùa xuân thầm lặng . Tôi lang thang trên bãi biển. Tôi tìm lại cái tôi trên bãi biển, không biết cái tôi nảy đã bị đánh mẩt từ lúc nào. Tôi dừng chân lại, thấy đứng cũng như đi. Không gian trong mơ hồ. Chỉ còn có ánh mắt em như niềm tin vĩnh cửu nối dài ngày tháng còn lại. Tôi tìm bạn hữu như ly cà phê của mỗi buổi sáng êm ái giúp tôi trôi theo dòng sông, trôi theo dòng nước biển . . . Biển vẫn là biển của sóng của nước. Thành phố, con người lúc nào cũng cuồn cuộn trôi
Những kỷ niệm nhạt nhoà trong tâm tưởng nhưng không thể vinh viễn rời xa tôi được . Tôi mang đôi dép rồi bước lên xe để đi hết cuộc hành trình còn lại. Bây giờ với tôi đứng với đi, điểm khởi hành cũng như điểm đến không còn ý nghĩa nữa.
Nguyễn Đức Lý

No comments:

Post a Comment