Thư Gửi Từ Quân Trường
1- Bây giờ anh đến giảng đường
Bằng nhịp chân một , hai . ba , bốn . . .
Rộn ràng trong hơi thở
Không như nhịp bước trên Tự Do , Bonard , Nguyễn Huệ . . .
Không như nhịp bước trong công viên
Không như nhịp bước trên đại lộ đưa em đến trường . . .
2- Bây giờ anh hát nhạc hùng ca
Với linh hồn Quê Hương và Biển Cả
Trên thao diễn trường nóng bỏng . . .
3- Bây giờ vào phòng ăn anh đứng thế thao diễn nghỉ
Chờ người bạn nhỏ tuổi nhất đọc thực đơn
Theo tập tục trước khi dùng bữa
4- Bây giờ khi nghe tiếng còi
Anh thay quân phục tập họp đúng ba mươi giây
Theo dấu chân người đi trước
Anh nếm truyền thống nặng nhọc vui hoà
5- Bây giờ anh có người anh gọi Bố
Như người đồng hành trên đường hải nghiệp
Như dòng nước ngọt giữa quân trường nắng biển
Thần tiên như lễ uống sửa mẹ , tắm hơi , suối tiên , suối dầu
Náo như đêm tâm giao , đi xe La Mã
Và những bước chân âm thầm . . .
6- Bây giờ anh tự nhận là con cuả Mỹ Nhân Ngư và thần Neptune
Được sinh ra trên đỉnh sóng thần
Và sống bằng rong rêu biển cả
Như truyền thống người đi biển
7- Bây giờ nhớ đổi cho anh
Miếng ngọt , miếng bùi
Miếng Sài Gòn , miếng Đa Kao
Miếng phố phường thứ bảy
Miếng cà phê Hân , quán Gió , Thằng Bờm . . .
Thơ Nguyễn Đức Lý
(Đã đăng trong đặc san Ra Khơi / Mãn khoá 21)
Khi Anh Chết
Đừng Mang Anh Ra Biển
Khi anh chết đừng mang anh ra biển
Hồn ngất ngư bị sóng đánh vào bờ
Anh Chỉ biết lang thang trên cỏ dại
Chỉ đi tìm từng kỷ niệm thế thôi
Khi anh chết đừng mang anh ra biển
Nợ giang hồ chưa trả hết mới đau
Còn thiếu nợ tình nợ ân nợ oán
Ra biển nằm để tránh nợ được sao
Khi anh chết đừng mang anh ra biển
Tội tình gì nằm ngắm biển bao la
Đêm giá lạnh làm sao hồn siêu thoát
Nằm ngẫn ngơ như kẻ mới thua bài
Khi anh chết đừng mang anh ra biển
Bạn bè còn cũng sẽ ra đi sau
Ta chụm lại nhớ một thời ngang dọc
Còn hơn nằm ngoài biển ngắm trăng sao
Thơ Nguyên Ly