Nhớ lần đầu gặp gỡ .
Anh húng hắng ho khan .
Em chẳng thèm than van,
tiếng ho làm em ngán.
Rồi những lần hò hẹn
Anh vẫn xù xụ ho.
Em không hề nhăn mặt.
Nhưng trông vẻ buồn so.
Bỗng một lần em hỏi:
“Phổi anh có sao không ?
Bảo mẹ em cắt thuốc
Uống một thang là xong .”
“Thôi em đừng xúi dại .
Chuyện ho có sao đâu”
Rằng ho là hiện hữu.
Có gì em phải lo.
Rồi em cười ngặt nghẽo:
“Ông tướng của tôi ơi.
Ho phải lo uống thuốc .
Kẻo chết người yêu tôi.”
Bây giờ ngồi ôn lại.
Cảm xúc vẫn đâu đây!
Chuyện xưa nay còn mới.
Người em cũ phương nào!
Sacramento, California, 9/13/2017
QN

No comments:
Post a Comment